CHÁNH PHÁP LÀ THUỐC THẦN DIỆU CHỮA DỨT MỌI TÂM BỆNH CỦA CHÚNG SANH!

Thư viện Chánh Pháp / Tác phẩm mới / TRUNG GIANG KÝ SỰ - Kỳ 04

Tâm Nguyên , Thứ Hai 2012-01-17

 

 

TRUNG GIANG KÝ SỰ - Kỳ 04

Hành Vân

 

Sau khi rời Ngọc Hiệp về đến Tịnh xá Trung Tâm, tranh thủ mượn máy của Minh Kiên viết xong Trung Giang Ký Sự - Kỳ 03, tôi nghĩ rằng đã đến lúc phải đi Phú Mỹ một chuyến.

 

Phú Mỹ, danh từ này có nghĩa là giàu đẹp, mà cái đẹp dùng với từ “mỹ” phải là cái đẹp đậm chất nhân văn. Giàu đẹp vật chất và tâm hồn là khát vọng chân chính của nhân loại, mà như tôi dù là một khất sĩ thì cũng nên xây dựng hơn là phê phán khát vọng đó. Dẫu biết rằng khát vọng chính là động lực của luân hồi, nhưng khi luân hồi được xác định là để học hỏi, để rèn tâm, thì khát vọng sẽ được nhìn nhận khách quan hơn.

 

Tôi đi xe buýt từ Bến xe Chợ Lớn (khi xưa hay viết Cholon) xuống đến Bưu điện Long An, rồi rẽ phải về thẳng Phú Mỹ. Người lái xe biết Tịnh xá Mộc Chơn đã nói với tôi rằng: “Bà cô ở đó giàu lắm, chắc có Việt kiều ủng hộ, mới cất cái chùa quá to!”. Tôi đính chính là tịnh xá mới do Giáo hội về cất để kỷ niệm chỗ Tổ sư lập đạo… Tôi đến tịnh xá khoảng 7 giờ sáng, đất ẩm ướt, nắng sớm chan hòa, bầu trời có nhiều mây, hai bên đường đi vào có mấy hàng chuối sứ xanh mướt đang tắm nắng... Tôi chụp vài cảnh rồi vào thẳng tịnh xá cũ tìm gặp Ni trưởng Đồng Liên. Ni trưởng đang chỉ cho mấy chú làm lại nền chánh điện. Ni trưởng mời tôi ngồi, bảo mấy cô dọn điểm tâm và ngồi chơi hỏi thăm vài chuyện khi tôi ăn sáng.

 

 

 

TX. Mộc Chơn mới (hay TX. Mộc Chơn – Tăng?)

 

 

XEM HẾT BÀI 4

 

 

 

Các bài liên quan