Thư viện Chánh Pháp / Chơn Lý / BÀI HỌC KHẤT SĨ - Chơn Lý 18
LỜI NÓI ĐẦU
Quyển Luật Nghi Khất Sĩ rất cần thiết cho chư Tăng Ni khất sĩ học hành, vì nó gồm cả mười quyển: Bài Học Khất Sĩ, Luật Khất Sĩ, Bài Học Sa-di, Pháp Học Sa-di I (Giới), Pháp Học Sa-di II (Định), Pháp Học Sa-di III (Huệ), Giới Bổn Tăng, Giới Bổn Ni, Giới Phật Tử và 114 Điều Luật Nghi Khất Sĩ, là những quyển mà chư Tăng Ni cần phải học thuộc lòng để hành trì trong mỗi lúc. Nhưng điều đáng tiếc, mỗi lần tìm kiếm từng quyển một thật rất khó khăn. Tuy nhiên, tôi có soạn lại in kết tập trong bộ Chơn Lý và tái bản ấn tống được nhiều lần, mà nguyên bộ thì rất nặng nề, mỗi khi đem theo đi hành đạo, hoặc học hành thì bất tiện. Nên tôi cho sửa sai và in kỹ lưỡng, kết tập lại thành một cuốn, lấy tựa là Luật Nghi Khất Sĩ, hầu giúp đỡ cho quý chư Tăng Ni noi theo giáo lý y bát chơn truyền của đức Tổ sư Minh Đăng Quang khai sáng.
Rất mong thay Chánh pháp y bát khất sĩ chơn truyền của chư Phật ba đời còn lưu trụ mãi trong không gian và thời gian vô tận.
Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Mùa Xuân năm Nhâm Tý – Phật lịch 2516
TM. GIÁO PHẨM PHẬT GIÁO KHẤT SĨ
Hòa thượng Pháp sư Giác Nhiên
BÀI HỌC KHẤT SĨ
(Chơn Lý 18)
1. KINH CÚNG NGUYỆN
I. CÚNG DƯỜNG TAM BẢO
Cầu xin cho lễ cúng dường này, đến với đức Như Lai, xin Phật chứng minh.
Cầu xin cho lễ cúng dường này, đến với chư Bồ tát, xin Tăng chứng minh.
Cầu xin cho lễ cúng dường này, đến với chư Phật Pháp Tăng, xin Tam Bảo chứng minh.
II. KHUYẾN KHÍCH
Những ai hết lòng, ân cần cung cấp, thức ăn vật uống cho đệ tử của Phật, và làm phải cho mọi người, cao thượng hơn lòng bỏn sẻn và tánh tư vị, thì sẽ hưởng được sự vui sướng thanh nhàn, đời đời kiếp kiếp ở cảnh thượng thiên; những người ấy sẽ chứng đủ các quả đạo lành, sẽ được hân hạnh về đạo lý, sự khoái lạc hoàn toàn, các vị ấy sẽ sanh lên cõi trời, để hưởng sự sung sướng và nhàn lạc luôn luôn.
III. CHỨNG MINH
Tín chủ cúng dường Phật Pháp Tăng
Chứng minh công đức nhờ Tam bảo
Chú tâm nguyện độ thiện duyên này
Tín chủ đời đời thêm phước báu
Sở cầu, sở ý đều thành tựu
Tín nhớ, hạnh y, nguyện trở về
Nay mới gieo nhơn, nhơn chánh giác
Sau này chứng quả, quả Bồ đề
Đây thể lòng từ Phật Pháp Tăng
Vì tâm thành kính biết ăn năn
Đem cho tín chủ phước thanh tịnh
Xin lấy cho mình nghiệp khó khăn
Tín chủ từ đây đặng nhẹ nhàng
Bến mê thoát khỏi chốn lầm than
Tiêu diêu khoái lạc y Tam bảo
Đắc quả kiếp nay thành Phật đạo.
IV. CẦU NGUYỆN
Phước cúng dường này của tín chủ
Tam nghiệp thanh tịnh định, huệ tu
Tánh cũ tự mình gồm chứa đủ
Tây phương an dưỡng hưởng thiên thu.
Phước cúng dường này của chư linh
Dứt tiêu tội chướng thoát vô minh
Sám hối ăn năn tâm niệm Phật
Tây phương Cực lạc đắc siêu sinh.
Phước cúng dường này của bá tánh
Cầu an tai nạn đặng muôn lành
Phát nguyện tu hành thành chánh giác
Tây phương Tịnh độ chỗ vãng sanh.
V. CHÚ NGUYỆN
Chú tâm nguyện độ, cả thảy chúng sanh,
Kẻ thác siêu thăng, người còn thơ thới,
Biển ái yên lặng, sông mê trong sạch,
Pháp giới chúng sanh, đồng tròn quả trí.
Nguyện khắp tín thí, ruộng phước thêm gieo,
Có tình, không tình đều thành Phật đạo.
Kính lạy cõi Tăng-già Tây phương giải thoát. (1 lần)
Kính lạy cửa Khất Sĩ đường Như Lai.(1 lần)
Kính lạy chư Phật Pháp Tăng mười phương ba đời (3 lần)
VI. THỌ BÁT
Bát cơm tín chủ biết bao công
Đức hạnh đầy vơi tự xét lòng
Thỏa miệng thích tình tham quấy bỏ
Nuôi thân hành đạo thuốc lành dùng
Toan vun chánh pháp cho thành tựu
Nguyệt dứt ác duyên thoáng sạch không
Nguyện các việc lành làm tất cả
Nguyện xin độ tận chúng sanh chung.
VII. LỤC HÒA
Thân cùng nhau hòa hiệp ở chung
Miệng không tranh đua cãi lẫy
Ý ưa nhau không trái nghịch
Giới luật đồng cùng nhau tu theo
Kiến thức riêng chỉ giải cho nhau
Tứ sự chia đồng với nhau…
VIII. SAU KHI ĐỘ CƠM XONG
Nguyện cầu cả thảy chúng sanh, đồng đặng đủ đầy tròn xong Phật sự. (3 lần)
IX. ………
(Nếu có đọc kinh hay thuyết pháp, thì tại khoản này).
X. CHÚ NGUYỆN
Chú tâm nguyện độ mười phương
Kẻ âm siêu thoát, người dương nhẹ nhàng
Cõi đời biển ái lặng trang
Sông mê trong vắt sóng an, nước bình
Khắp cùng pháp giới chúng sanh
Gieo mầm mống huệ, viên thành quả chơn
Nguyện cầu tín thí công ơn
Phước điền rộng đức, huệ sơn cao tài
Hữu tình nhơn vật các loài
Vô tình bụi, đất, đá, cây bao đồng
Thảy đều đắc quả thành công
Cả nên Phật đạo hiện trong kiếp này.
Kính lạy cõi Tăng-già Tây phương giải thoát. (1 lần)
Kính lạy cửa Khất Sĩ đường Như Lai.(1 lần)
Kính lạy chư Phật Pháp Tăng mười phương ba đời (3 lần)
2. LUẬT NGÔN
a) Đạo Phật được bảo tồn lâu dài, là nhờ giới luật; các sư được tôn trọng sùng bái là nhờ giới luật; bá tánh được an cư lạc nghiệp, vui hưởng mọi sự lành, cũng nhờ giới luật nữa! Ở xứ nào mà người ta có giữ hạnh, thì dân chúng được bình an, không có tai nạn phiền hà; dầu là nhà sư Đại thừa ở Tàu ở Nhật; dầu là Tăng Lạt ma giáo ở Tây Tạng; dầu là Tỳ kheo Tiểu thừa ở miền Tích Lan hay Thiên Trước, mọi người đều phải trân trọng giữ giới, và nhờ sự bảo hộ bởi giới lành. Lại cư gia bá tánh cũng thế, không phân biệt là miền Đại thừa hay Tiểu thừa, ai nấy đều phải cần trì giới, giữ hạnh, để sống một cách phải thế, trong sạch và hiền hòa.
b) Thiếu chân không đi được, cũng như thế, thiếu luật không lên cõi thượng thiên được; ai muốn sanh lên cõi trên, ngay kiếp này, phải giữ giới luật cho kỹ, vì nó là chân của mình, đưa mình đi. Tên đánh xe, khi qua truông, thấy mất cái chốt ở bánh xe hay thấy cốt xe gãy, thì nó buồn; cũng như thế, kẻ phạm giới đến giờ chết thì rầu lắm. Soi gương vui hay buồn, là tùy mặt mình tốt hay xấu; đọc giới luật cũng thế, người nghe vui hay buồn là do nơi họ có giữ giới, hay đã phạm giới.
3. PHẬT NGÔN
1-Đừng làm việc quấy nào hết; hãy làm việc phải luôn luôn, làm cho trong sạch các sở ý của mình; ba cái lý đó, tóm rút đạo lý của chư Phật.
2- Đối với nhà sư, gần rắn độc còn hơn là gần đàn bà, vì con rắn chỉ hại mạng mà thôi, chớ người đàn bà nhận chìm tới địa ngục lận. Đã bao phen ta lấy đủ các thí dụ, mà làm cho đệ tử hiểu rằng: ái tình rất nguy hiểm, đối với người, cũng như lửa đối với rơm, cũng như rắn độc, cũng như gươm hươi, cũng như hèo nhọn, nó làm cho nhơ nhuốc Giáo hội của ta.
3- Diệt sự ô trược, diệt các tư tưởng bất chánh, là diệt bằng cách tham thiền, làm yên tịnh và thanh bạch cái tâm, cũng như trời mưa làm rạp gió và bụi vậy.
4- Có hai hạng người giả dối đáng chê, một hạng khoe mình trong sạch, mà họ không có trong sạch gì, một hạng nữa khoe mình có đức, để được sướng miệng và no bụng mà thôi. Những người đó nói láo đặng cho người ta bố thí, vì người ta lầm mới cho. Những người đó là hạng giả danh đạo đức vậy.
5- Chúng ta phải dùng tư tưởng tốt, mà đuổi tư tưởng xấu, và chúng ta phải chặt đứt các dây xiềng để tới Niết-bàn.
6- Trước khi ngủ mà chăm chú tới ý tưởng quấy, thì bị năm điều hại: Chiêm bao thấy bậy, thần thánh không phò trì, cái tâm tách xa đường đạo, việc vọng tưởng làm nguội lạnh sự tham thiền, và cái thân phải dính trược.
Trước khi ngủ, mà chăm chú về ý tưởng phải, thì được năm điều lợi: Chiêm bao thấy điềm lành, được thần thánh phò trì, cái tâm khắn chặt với đạo lý, sự tham thiền càng được thêm hiệu quả, và cái thân không dính trược.
7- Xin nhiều người ghét người phiền
Xin mà chẳng đặng ta liền buồn ngay
Vậy nên ta chớ xin ai
Đặng cho an lạc khoan thai một mình.
8- Có hai thứ người sa địa ngục, đầu đâm xuống đất, chơn trở lên trời, ấy là bọn giả danh đạo đức, và bọn phỉ báng người có hạnh.
9- Mặt trời và mặt trăng lu lờ là bởi bốn vật: Thần sanh như nhựt thực và nguyệt thực, mây với sa mù, khói và bụi. Cũng như thế, chư Tỳ kheo mất cái minh mẫn, là bởi bốn món này: Rượu, sắc dục, vàng bạc và sự danh lợi phong lưu.
10- Khi nào mình nói: dầu với thú vật cũng vậy. Phải nói thế nào cho người ta được dạn dĩ thêm, chớ không phải chôn sống hạ mạt người ta.
11- Con người ta thường thường bất bình nhau là bởi có kẻ khác xen vào.
12- Nương mình ở chỗ thanh êm
Thì lòng khoái lạc càng thêm thâm trầm
Sống mà giữ giới chẳng lầm
Thì bề yên tịnh mười phần chẳng xao
Chẳng ganh, chẳng ghét người nào
Chẳng hay phá hại đau rầu chúng sanh
Chẳng còn mong mỏi ham tranh
Chẳng còn luyến ái quẩn quanh theo mình
Phải cho khéo tập, khéo gìn
Thì phần phước trọn mặc tình thảnh thơi.
13- Đức thầy chỉ dặm nẻo đường xa
Chẳng trở, chẳng lui, chẳng sợ tà
Lang hổ rống to Ngài tỉnh mỉnh
Gió mây thổi nhẹ Phật ôn hòa
Chú tâm cứu khổ cho muôn loại
Định trí vớt nàn kẻ bá gia
Phàm tục Thánh Tiên nhờ tế độ
Được thêm thuần hậu chốn Ta bà!
4. PHÁP
1- Thân thọ sanh từ nơi không tướng
Như giấc mơ do tượng hình ra
Người mơ tâm thức đâu mà
Trụ đâu tội phước, đều là thành không.
2- Pháp lành khởi, vốn xưa là huyễn
Nghiệp dữ gây, cũng huyễn mà ra
Mình bọt đậu, gió lồng qua
Không căn, không thật, pháp là huyễn thôi.
3- Bốn vật lớn mượn làm thân gió
Tâm không sanh, nhơn cảnh mà sanh
Cảnh không, tâm cũng không thành
Đôi đàng tội phước, như hình huyễn thôi.
4- Thân không thật thấy là không Phật
Tâm bông lông, biết Phật bông lông
Thân tâm tánh ấy vốn không
Người ta với Phật, cũng đồng như nhau.
5- Thân chẳng thấy, biết là thân Phật
Nếu biết rồi, thì Phật là không
Người không biết tội tánh không
Thản nhiên chẳng sợ, trong vòng tử sanh.
6- Tâm chúng sanh, thấy thanh tịnh hết
Do không sanh, không diệt mà ra
Thân tâm là huyễn thôi mà
Huyễn thì tội phước, hóa là thành không.
7- Pháp là pháp, vốn xưa không pháp
Không pháp mà, cũng pháp đó đây
Soi ra không pháp buổi nay
Pháp nào, pháp nấy, nào hay pháp nào.
5. THÂN
Thân này chưa biết ra chi
Của kia lại có chắc gì mà ham
Bao nhiêu cho thỏa lòng tham
Càng thâu càng đắm, càng làm càng say
Tiếc cho tháng rộng năm dài
Chung quy hoang phí về tay thần tiền
Được thua, thua được liền liền
Hả hê mới đó, ưu phiền đâu đây
Đem thân làm kẻ tội đày
Cho bao vật chất nó cai trị mình
Để tâm làm vật hy sinh
Suốt đời theo lịnh dục tình dắt lôi
Cái tham bao thuở cho rồi
Cái không may đến một hồi là xong
Dã tràng xe cát biển Đông
Vô tình lượn sóng cướp công nhọc nhằn
Tuồng đời ai biết cho chăng?
Như mây tan hiệp, như trăng khuyết tròn
Đêm tàn tim lụn, dầu mòn
Cái đi mờ mịt, cái còn mỏng manh
Chắc chi bọt nước đầu gành
Chắc chi sương đọng trên cành ban mai
Bọt kia làn gió nhẹ lay
Sương kia mặt nhựt chiếu ngay xong đời
Mênh mông trong khoảng đất trời
Thân ta biết gởi về nơi chốn nào?
Tử thần tay dắt làm sao?
Gần xa mấy nẻo, thấp cao mấy từng?
Và như phước thưởng, tội trừng
Biết công hay nợ, biết mừng hay lo?
Thử theo công hóa mà so
Tội dồn muôn kiếp biết to thế nào?
Phước gom nghĩ được là bao
Nếu đem trừ cấn biết sao thiếu thừa?
Dặc dài kiếp cũ, căn xưa
Biết bao oan nợ mà chưa trả đền?
Tiền cừu, hậu hận há quên
Một bên đi trả, một bên đến đòi
Lung tung trong cạm luân hồi
Day qua trở lại, biết đời nào ra?
Mấy ai suy kỹ nghĩ xa
Rảo chân sấn bước cho qua khoản này
Chán chê mộng cảnh đọa đày
Đưa tay trí tuệ tháo dây dục tình
Đoạn trừ cái hoặc vô minh
Tâm chơn trở lại, tánh linh đem về
Gieo lan hột giống Bồ-đề
Xinh tươi nhành lá, sum suê cội tàng
Nước dương rưới khắp trần hoàn
Diệt trừ phiền não, tiêu tan tội tình
Gay chèo thuyền giác độ sinh
Bến mê phút chốc biến thành ao sen.
6. KHẨU
Trăm năm vật đổi người dời
Một câu quý giá muôn đời còn ghi
Mở lời trước phải xét suy
Rằng ta cất tiếng, ích chi chăng là?
Bằng như lời ấy thốt ra
Làm buồn kẻ khác thì ta xin đừng
Nói chi mắng nhiếc tưng bừng
Miệng xây núi nghiệp biết chừng nào tan
Nói chi chửi rủa kêu vang
Lưỡi đào hố nghiệp biết đàng nào lên
Họa tai vì miệng mà nên
Bịnh căn vì miệng mà rên phù trầm
Ai ôi nghĩ lại kẻo lầm
Đóng bưng cửa miệng chối tầm quỷ ma
Cũng thời tiếng nói thốt ra
Của chư Phật Thánh, dịu hòa biết bao
Là câu nói pháp thanh tao
Đưa người giữa biển, sóng xô lên bờ
Ôi lời nói, quý không ngờ
Đương phàm hóa Thánh một giờ đổi thay!
Ta nay học đạo Như Lai
Hãy dùng lời nói, mở bày pháp môn!
Ta nên cất tiếng ôn tồn
Phá tan những giấc mộng hồn tối đen!
Miệng ta là cánh hoa sen
Một khi hé nở, một phen thơm lừng
Tiếng ta là gió mùa Xuân
Một cơn thổi nhẹ, muôn dân mát lòng!
7. Ý
Con người cái ý vốn hai
Khi mừng, khi giận đổi thay không lường
Vội vàng khi ghét, khi thương
Khi vui vui ngất, khi buồn buồn hiu!
Muốn ưa, tạo sắm đủ điều
Rồi khi chê chán bỏ liều như chơi!
Pháp nương tương đối không rời
Do hai lẽ ấy, ý đời phát sanh
Dẫy đầy ngoại cảnh chung quanh
Càng nuôi tạo ý trưởng thành thêm lên
Thói đời càng nhiễm càng quen
Bụi đời càng đắm càng đen tinh thần
Nhiều năm chung lộn trong trần
Ý mình còn giữ riêng phần được đâu?
Chịu mang ảnh hưởng từ lâu
Ý căn thôi đã ăn sâu lắm rồi
Nếu ai nhận ý là tôi
Tức thì bị ý cuốn lôi luân trầm
Dắt đi theo nẻo lạc lầm
Đọa chìm vào cõi tối tăm mịt mờ!
Nghiệp nhơn tội quả bao ngờ
Biết chi phương hướng bến bờ là đâu!
Lướt theo ý dục mong cầu
Đèo cao băng vượt, biển sâu lao mình!
Con đường sinh tử, tử sinh
Ra vào lui tới thân hình đổi thay
Luân hồi trong cõi trần ai
Cũng vì cái ý chuyển lay không ngừng
Lên cao, xuống thấp vô chừng
Cũng vì cái ý lẫy lừng buông lung
Ý năng chế ngự oai hùng
Người người răm rắp phục tùng vâng theo
Nguồn đời nước chảy thuận chiều
Cảm thương cái bọt riu riu xuôi dòng!
Mấy ai cưỡng ý, nén lòng
Vượt nguồn dục vọng, thoát vòng muốn ham
Tịnh tâm bớt nói, ngưng làm
Lần lần nhập Thánh, siêu phàm từ đây
Đừng lòng cố chấp riêng tây
Cũng đừng tính có ý này ý kia
Ta người đừng tính phân chia
Có không đừng tính, đoạn lìa hai bên
Như thường, như vậy, như nhiên
Như như chẳng động không thiên, không dời
Sự duyên thì đạo khác đời
Lý chơn đời đạo không rời, không xa
Chấp không chấp có rày rà
Đến khi vô chấp mới hòa thuận nhau
Sao sao thôi cũng là sao
Sự chi cũng vậy, thế nào cũng xong!
Tâm không vạn sự đều không
Tâm chơn vạn pháp thảy đồng quy chơn
Học đòi theo bậc thánh nhơn
Phải trừ tâm vọng mới huờn bổn nguyên
Vọng tâm là ý tư riêng
Thất tình lục dục một tên khác gì
Thường nên kiểm soát hành vi
Khi ăn, lúc nói, đứng, đi, ngồi, nằm
Đừng cho vọng ý phóng tâm
Phải nhờ giới luật buộc cầm khít khao
Tuy không thấy ý chỗ nào
Nhưng khi động tác ý xao ra ngoài
Nếu ai thiền định hoài hoài
Ấy là ý mã bị cai trị rồi
Bằng ai giãi đãi buông trôi
Trách sao ý mã chẳng lôi xa đường
Vậy nên hãy ráng kềm cương
Giờ giờ, phút phút phải thường soi tâm
Lặng lờ giữ vẻ trầm ngâm
Tánh dè dặt kín, nết đằm thắm nghiêm
Luôn luôn đôi mắt phải kềm
Đừng hay nhìn liếc kiếm tìm chi chi…
Ngó ngay xuống bước chân đi
Ngó vào tâm trí luôn khi không rời!
Lỗ tai phải để thảnh thơi
Chớ ham nghe ngóng tiếng lời ai ai…
Nghe kinh, nghe pháp, nghe bài
Nghe vào tâm trí đặng hay sửa mình
Mũi thường phải ngửi mùi thanh
Ấy mùi đạo lý thơm lành hương đưa
Ngửi lâu càng mến càng ưa
Ngửi lâu tâm trí để người nhiễm ô!
Lưỡi dầu phải nếm vị thô
Cũng đừng chê trách, thích đồ cao lương
Nếm là nếm vị chơn thường
Nếm bằng tâm trí tỏ tường nghiệm suy
Thân như xúc đối thức chi
Taychân kềm chế trong khi đụng sờ
Sờ thiên lý, nắm huyền cơ
Sờ chừng tâm trí xem hờ kẻo quên
Ý đừng vọng tưởng rối ren
Thường năng quán xét nhơn duyên tao phùng
Tưởng suy tham cứu tột cùng
Tưởng gom tâm trí tập trung điển lành!
Phàm trong sự thể tu hành
Đừng buông cái ý tung hoành tự do
Bước đầu bổn phận làm trò
Cả thân tâm trí dâng cho người thầy
Mặc người uốn nắn chuyển xoay
Đặng mình diệt hẳn riêng tây ý xằng
Sóng chung Giáo hội chư Tăng
Không còn tư ý mới năng thuận hòa
Đừng làm trái ý người ta
Cũng đừng tự ý kiêu sa của mình
Mới mong thật hiện hòa bình
Nhờ nơi giáo pháp chương trình in khuôn
Chẳng ai ý lộng tâm buông
Mỗi người nắn đúc tròn vuông thành phần.
8. NHẪN
1-Tục rằng no quá mất ngon
Và khi giận quá mất khôn thành khờ
Lửa xông đôi mắt đã mờ
Trắng đen phải quấy bây giờ thấy đâu
Khôn phân nghĩa nặng, tình sâu
Không rành sự cảnh, đuôi đầu làm sao
Con tâm đã lánh đường nào
Mà con ma giận nhập vào đó thôi
Đánh Nam, dẹp Bắc một hồi
Múa men nào kể đất trời là chi
Người sầu vật khóc lâm ly
Rõ ràng một cảnh A tỳ gớm ghê
Đau lòng xót mắt mọi bề
Mà người gây thảm chớ hề có hay
Đứng xa trông thấy thương thay
Lửa lòng bốc ngọn, ai tày chữa chuyên!
2- Một cơn nóng giận không hiền
Khói sân tím ruột, lửa phiền cháy gan
Hại lây lắm kẻ vô can
Hỏa tai một trận, khổ nàn biết bao
Gió lên ngọn lửa càng cao
Bao nhiêu sự nghiệp đổ nhào như chơi
Phật xưa có dạy mấy lời
Rằng: “Rừng công đức một đời trồng gieo
Lửa sân nổi dậy đốt thiêu
Như chim mất cánh, như diều đứt dây”
Hỡi ơi! Nghe mấy lời này
Có nên tiếc đám rừng cây chăng là?
Có nên dẹp lửa cho xa?
Có nên nhẫn nhục cho qua tháng ngày?
Có nên lấp mắt, ngơ tay?
Có nên niệm Phật hoài hoài hay chăng?
9. GIỚI
1- Nhịn nhường là giới đầu tiên
Kìa chư Phật vẫn thường khuyên ta hoài
Kẻ mong lìa bỏ trần ai
Mà còn phiền giận thật ngoài chữ tu.
2- Người lanh mắt khác phàm phu
Vượt qua vực thẳm, hố sâu dễ dàng
Kìa Phật Thánh thoát trần gian
Cũng nhờ qua khỏi con đàng chông gai.
3- Giữ giới hạnh chớ lầm sai
Nói hành, tật đố tránh hai tánh này
Hằng gìn bổn nguyện đủ đầy
Thích nơi thanh vắng, am mây tu trì.
4- Xét dò kẻ khác làm chi
Hạnh ta ta giữ cho y mới là
Cũng như lấy mật trong hoa
Con ong có phá màu hoa bao giờ.
5- Cái tâm chớ để bơ thờ
Phải dùng giới buộc, phải nhờ luật dây
Kết gom hạnh đức đủ đầy
Nhiễu nhương phiền não từ đây xa lìa.
6- Điều lành hãy gắng làm bia
Lánh xa điều ác phân chia hai đường
Để tâm trong sáng như gương
Chẳng màng sự thế, chẳng vương bụi trần.
7- Hãy gìn lời nói là cần
Giữ cho tâm ý lần lần thanh bai
Chớ làm một việc đơn sai
Là theo chánh đạo Như Lai lưu truyền.
10. HUỆ
Trí thần sáng chiếu thế gian
Trừ tiêu tiếng khổ, phá tan bóng mờ
Sông mê đã vượt khỏi bờ
Soi ra ngũ uẩn, một giờ thành không
Tai ương nạn khổ thoát vòng
Này đây cái sắc, cái không khác gì
Sắc không, không sắc đó chi
Chịu ưa, tưởng nhớ, hành vi, thức tình
Thảy đều một thứ như in
“Uẩn” từ “không” đến, “không” sanh“uẩn” về
Này là các pháp chấp nê về
Vốn không có tướng nào hề diệt sanh
Chẳng dơ, chẳng sạch khó rành
Chẳng thêm chẳng bớt, thôi thành hư không
Vậy nên cái sắc bông lông
Thọ, tưởng, hành, thức cũng đồng thế ni
Mắt, tai, mũi, lưỡi có chi
Tính chung thân, ý cũng y một chiều
Sắc, thinh, hương, vị mỹ nhiều
Kể luôn xúc, pháp cũng đều không ngơ
Sự nhìn của mắt chết trơ
Sự nghe, sự ngửi lặng lờ giác quan
Lưỡi này sự nếm khô khan
Thân này xúc động, sá màng chi chi
Ý kia đã dứt nghĩ suy
Bao nhiêu cái thức chung quy chẳng còn
Vô minh đâu có sinh tồn
Vô minh cũng chẳng hao mòn mất đi
Cái già, cái chết thấy chi
Pháp nào tận diệt, ai bi chết già?
Bốn bề thanh dịu bao la
Khổ, tập, diệt, đạo cũng xa mấy vòng
Đến đây cái trí không không
Có chi là đắc, mà trông cho thành?
Bởi không có đắc riêng mình
Thế nên Bồ tát, tâm tình không ngăn
Nương theo trí huệ vô ngần
Không còn sợ hãi, băn khoăn cảnh đời
Đảo điên mộng tưởng xa vời
Không còn ưa thích nghỉ ngơi Niết bàn
Ba đời chư Phật khắp tàng
Nương thuyền trí huệ mà sang bến bờ
Quả linh hiển đắc kịp giờ
Chánh đẳng chánh giác tôn thờ không trên
Cho hay trí huệ tảng nền
Ai mà thấu nhập trở nên phép thần
Oai to, lực rộng sáng ngần
Phép nào cao cả dám cân phép này
Năng trừ các thứ nạn tai
Rõ ràng chơn thật chẳng sai ngoa lời
Bến bờ trí huệ không ngơi
Buông ra muôn tượng, gom thời một câu
Độ đi, độ khắp đâu đâu
Độ cho giác ngộ, chóng mau viên thành.
Vật chi nếu có tướng hình
Thảy đều hư mộng, vọng tình bông lông
Bằng xem tướng có là không
Nhận ra đức Phật khắp trong cảnh tình.
Nếu ai chấp có biết mình
Biết người cùng biết chúng sanh kia là
Lại thêm mạng số biết tà
Phải đâu Bồ-tát vượt qua lưới mành.
Nếu xem Phật ở tướng xinh
Lại nghe Phật ở âm thanh dịu dàng
Thì ra kẻ ấy lạc đàng
Như Lai chơn tánh có tàng chi chi.
Những là các pháp hữu vi
Giống như mộng ảo, khác gì huyễn thôi
Tựa hồ giọt nước dòng khơi
Mảnh hình ảnh giả, chút hơi sương tàn
Thoáng qua chớp nháng lẹ làng
Phải nên soi sáng, hiệp tan đó là!
Cái tâm đã biết vừa qua
Vốn thành quá khứ chạy xa lạc loài
Cái tâm vừa biết đương nay
Thì tên hiện tại, nào ai thấy nào
Cái tâm chưa biết về sau
Vị lai chẳng có ước ao chi mà.
Kính lạy Ta-bà thế giới Thích Ca Mưu Ni Phật.(3 lần)
11. CẦU NGUYỆN TRAI TĂNG
Nay tín chủ lòng thành phát nguyện
Lễ cúng dường phụng hiến chư Tăng
Sắm sanh vật uống, thức ăn
Thuốc men, mùng chiếu, áo chăn cúng dường
Là tứ sự thông thường mọi việc
Sắp gom vào một việc trai tăng
Lễ này vốn lễ cầu an
Hiện tiền phụ mẫu được ban phước nhiều
Và cúng lễ cầu siêu báo bổ
Trong cửu huyền thất tổ từ xưa
Được nhờ ân đức móc mưa
Tiêu diêu khoái lạc phước thừa sanh Thiên
Cùng nội ngoại hai bên cật ruột
Tổ tông đồng quyến thuộc lục nhân
Kẻ xa cho chí người gần
Thảy đều thọ hưởng phước phần vẻ vang
Lòng tin tưởng trong hàng Tăng chúng
Bủa đức lành mưa phún phước rơi
Từ bi thương xót cứu đời
Ra ơn chú nguyện như lời cầu xin
Vậy gom cả tâm linh hòa nguyện
Phước lành này phổ biến thế gian
Chúng sanh khắp cõi các hàng
Siêu vòng nghiệp chướng thoát đàng trầm luân
Xứ xứ thảy thấm nhuần đạo đức
Người người đều ra sức cần tu
Mưa hòa gió thuận êm ru
Trăm nhà phước lạc muôn thu thái bình
Địa ngục bớt thảm hình thống khổ
Ngạ quỷ thường được chỗ siêu lên
Súc sanh vượt khỏi thấp hèn
Theo duyên tiến hóa đua chen lần lần
Đường thiện đạo chư thần cải dữ
Cõi nhơn người biết xử khoan dung
Nhịp nhàng theo lẽ sống chung
Chư Thiên hòa hiệp thảy đồng yên vui
Mớ vật chất lấp vùi hố thẳm
Nẻo tinh thần bước giẫm lên cao
Thánh vương phải mặt anh hào
Hiền thần đức hạnh thanh cao dạy đời
Dân lành biết giữ lời khuyến nhủ
Chỉ chuyên lo chăm chú tu hành
Không người giàu có ỷ mình
Không người nghèo khổ, ghét ganh, thích hiềm
Chốn tù tội ngày đêm trống vắng
Nạn điên khùng mất hẳn hôn trầm
Ăn xin, đui, điếc, què, câm
Bao nhiêu những cảnh thương tâm chẳng còn
Núi xương trắng mau mòn thán oán
Biển máu đào chóng cạn thù hằng
Bầu trời độc khí tiêu tan
Mùi hương bác ái thơm lan khắp vùng
Chúng sanh biết tôn sùng Phật pháp
Tiếng kệ kinh lấn áp lợi danh
Ai ai lánh dữ về lành
Bến mê Đông độ đổi thành Tây phương
Không còn phải vấn vương tứ khổ
Nỗi khổ sanh đến độ khổ già
Khổ đau oằn oại rên la
Ngặt nghèo khổ chết, xót xa bi sầu
Kỉnh đức Phật nhiệm mầu đạo chánh
Trọng chư Tăng khổ hạnh công dày
Quý yêu Pháp bảo bực thầy
Biết cây đuốc sáng hiệp vầy nương theo
Kẻ sống chớ giàu nghèo xao xuyến
Người thác đừng lưu luyến tríu mê
Sanh giả không, tử giả không hề
Sống nương cõi tạm, thác về quê xưa
Vong linh được cải chừa nghiệp dữ
Giữa ngày nay tứ sự cúng dâng
Là ngày tín chủ trai tăng
Cầu siêu tội nghiệp vong nhân bấy chầy
Được thọ hưởng đủ đầy phẩm thực
Lại chi dùng phước đức dồi dào
Thêm nhẹ nhạc pháp thanh tao
Vội vàng thức tỉnh xôn xao quy đầu
Lối tham chấp từ lâu được giải
Nợ buộc ràng oan trái dứt tiêu
Cất mình bay nhẹ cao siêu
Thung dung khoái lạc tiêu diêu thanh nhàn
Người hiện tại bình an thơ thới
Sức khỏe tăng, phấn khởi tinh thần
Sống lâu tuổi thọ thêm phần
Trí thông, huệ sáng, sắc thân tốt màu
Ý nghiệm mật giồi trau đức hạnh
Mắt tinh vi theo chánh bỏ tà
Đoan trang mặc áo nhu hòa
Ngồi tòa thanh tịnh, vào nhà từ bi
Học thấu suốt huyền vi phép nhiệm
Diệt tâm phàm vọng niệm chẳng sanh
Tập trung tư tưởng điển lành
Hào quang rạng chói chung quanh đỉnh đầu
Bồ đề nguyện đạo mầu chứng đắc
Bồ-tát thân dìu dắt thế trần
Trang nghiêm thị hiện oai thần
Độ trong sanh chúng tinh cần chuyên tu
Người người biết công phu thiền định
Dưỡng tinh thần thanh tịnh tự nhiên
Cõi đời biển ái lặng yên
Sông mê trong vắt não phiền còn đâu
Chúng sanh thảy quay đầu bến giác
Kẻ sống vui, người thác nhẹ nhàng
Đàn na tín thí công ơn
Phước điền rộng đức, huệ sơn cao tài
Hữu tình vốn nhơn loài động vật
Vô tình là cây đất bao đồng
Thảy đều đắc quả thành công
Cả nên Phật đạo hiện trong kiếp này.
Kính lạy cõi Tăng-già Tây phương giải thoát. (1 lần)
Kính lạy cửa Khất sĩ đường Như Lai.(1 lần)
Kính lạy chư Phật Pháp Tăng mười phương ba đời (3 lần)
12. KINH PHƯỚC THÍ
Thành kính là phước báu
Quên mình là cội phước
Phước là sự bố thí
Cầu xin cho tín chủ mau đến quả trì giới.
Phước thí là con đường nhẫn nhục
Cầu xin cho tín chủ mau đến quả thiền định.
Phước thí là con đường tinh tấn
Cầu xin cho tín chủ mau đến quả trí huệ.
Phước thí là con đường vô lậu
Cầu xin cho tin chủ mau đến quả chơn như.
Phước thí là con đường giải thoát
Cầu xin cho tín chủ mau đến quả an lạc.
Phước thí là hạng người, thần, trời
Cầu xin cho tín chủ mau đến quả Niết-bàn.
Phước thí thuận xuôi theo nguồn chơn lý, là sự gieo trồng giống lành vào ruộng phước.
Phước thí sống lâu, sắc tốt, yên vui, sức mạnh và trí huệ.
Phước thí sẽ giàu sang, quan quyền, vua chúa, sự sung sướng thanh nhàn của cõi trời.
Phước thí là bến bờ núi báu, cù lao châu ngọc, lầu đài, xe cộ, của quý cõi sống no vui.
Phước thí là hạnh phúc cao thượng, trong sạch, yên lặng, sáng suốt và chơn không.
Phước thí là chân Phật, thân Thánh, đầu người, nhơn từ, quảng đại, lễ hiếu, thiện nền
Cầu xin cho tín chủ phát lòng không trên, Chánh đẳng Chánh giác thêm lên
Trời thần kỉnh phục, tiên thánh mến vì
Chư Phật vừa lòng, gương lành đáng kể
Phước huệ gồm thâu, ý nguyện toại cầu
Phiền não đoạn tuyệt, ô nhiễm tránh xa
Cúng thí là người Bồ-tát
Cầu xin cho chư Bồ-tát mau đến quả Như Lai.
Cúng dường ngôi Tam bảo
Cầu xin cho tín chủ mau đến quả Phật Pháp Tăng.
13. BÀI THỌ BÁT
Bát cơm ai sắm cực lòng
Ta ăn phải nhớ tầm công ơn người
Vì nguồn sống phải mượn hơi
Cũng như chén thuốc chữa nơi bịnh tình
Ráng tu trước độ thân mình
Sau lo độ tận chúng sanh mê lầm
Thức ăn này từ đâu đem đến
Phải chăng vì người mến đạo lành
Thương ai chín chắn tu hành
Thảo lòng, nhịn miệng kỉnh thành, kính dâng
Taythọ lãnh, bâng khuâng tự nghĩ
Đức hạnh mình thọ thí đáng không?
Món vay món trả phải đồng
Người dâng vật quý là mong phước lành
Ngăn tham quyến, không sanh lòng quấy
Dứt lỗi lầm chẳng thấy miếng ăn
Lẽ nào tập tánh khó khăn
Chìu theo khẩu nghiệp tự trăn trói mình
Cơm như món thuốc linh chữa bịnh
Ta người đau phải tính phương châm
Tạm dùng nhưng chẳng luyến tâm
Đã không tham nhiễm nào lâm tội tình
Giờ thọ thực nhắc mình tinh tiến
Lập đạo thành chí nguyện mới thành
Độ rồi cả thảy chúng sanh
Cũng như thọ hưởng phước lành hôm nay.
------------------------------------------------------------
Các bài liên quan
- 10 BÀI VĂN UYỂN
- TỨ KỆ TỈNH TÂM (Pháp sư Giác Nhiên biên tập)
- NGHI THỨC TỤNG NIỆM (Kinh nhật tụng của Phật giáo Khất Sĩ)
- Tinh Hoa Bí Yếu
- GIỚI BỔN NI KHẤT SĨ - Chơn lý 15
- KINH TAM BẢO - KINH XƯNG TỤNG TAM BẢO (Ni giới Khất Sĩ)
- GIỚI PHẬT TỬ - Chơn Lý 55
- GIỚI BỔN TĂNG KHẤT SĨ - Chơn Lý 14
- PHÁP HỌC SA-DI I - Chơn Lý 67
- BÀI HỌC SA-DI - Chơn Lý 65
- LUẬT KHẤT SĨ - Chơn Lý 11
- Ánh Nhiên Đăng