CHÁNH PHÁP LÀ THUỐC THẦN DIỆU CHỮA DỨT MỌI TÂM BỆNH CỦA CHÚNG SANH!

Thư viện Chánh Pháp / Tác phẩm mới / VIỄN CẢNH

Tâm Nguyên , Thứ Sáu 22-03-2013

VIỄN CẢNH

Lưu Thủy

 

– Lại đây, xem nè.

 

Tôi ngoắt tay gọi, chú em đến bên hỏi:

 

– Chuyện gì, anh Hai?

 

Tôi kéo nó ngồi xuống kế bên trên ghế đá, rồi vén ống quần lên, chỉ cái bắp chân no tròn:

 

– Thấy không?

 

– Sao?

 

Dĩ nhiên là nó thấy cái bắp chân của tôi rồi. Tôi bảo:

 

– Ờ, xem thử cái bắp chân này nấu được mấy tô bún giò?

 

Nó nhìn tôi kinh dị, thốt lên: “Gớm!” rồi đi mất.

 

Đứa thứ hai trong ký túc xá đi ngang, tôi lại kêu đến:

 

– … Thấy không?

 

– Sao?

 

– Mình ăn bún giò đó, một tô được khúc giò bao lớn?

 

– Chừng này…

 

Nó đưa tay ra hiệu, cỡ 2 đốt tay. Tôi tính:

 

– Bây giờ nè, để coi, đây, đây…

 

Tôi lấy tay làm dấu trên cái bắp chân của mình, từ cổ chân lên khớp gối được 7 khúc, 3 khúc chỗ bắp thịt phình to chặt 2 thành 6 khúc, cái bàn chân chặt 2 nữa là được 12 khúc.

 

– 12 khúc, ha?

 

Tên này hiểu ý tôi, nó mím môi gật đầu hưởng ứng:

 

– Cũng được…

 

        – Bữa nào tháo khớp gối lấy cái chân này nấu bún giò đãi anh em một bữa, nghen!

 

– Giò người không ai ăn đâu. Giò heo, giò trâu… người ta mới ăn.

 

Tôi ngạc nhiên tranh luận:

 

        – Ơ hay, giò người sạch sẽ thế này! Giò trâu, giò heo… hôi rình, dơ bẩn!

 

– Ai mà thèm, ông ơi!

 

Nó bật cười chấm dứt cuộc trắc nghiệm của tôi, bỏ đi mất.

 

Tôi cố gắng nhẫn nại tìm thêm một người khác. Lát sau cũng có người thứ ba đến, nhưng hắn đi trong một nhóm. Hắn hỏi:

 

– Anh Hai có món đặc biệt hả?

 

Mấy đứa này biết rồi, tôi thận trọng trả lời:

 

– Dự định thôi.

 

– Món đặc sản gì?

 

– Ờ, món bún…

 

Bọn nó lao nhao:

 

– Anh nấu à?

 

– Đắt không?

 

– Có nhiều không?...

 

Bọn này lộn xộn đây. Tôi lớn tiếng hỏi:

 

– Mấy chú có tiền không?

 

– Không có.

 

– Mà không có mới đến đây ăn...

 

Tôi thụ động không hiểu:

 

– Là sao?

 

– Thì mỗi đứa ăn dùm một tô rồi anh trả cho bao nhiêu thì trả!

 

– Ui cha!

 

Cả bọn phá ra cười trước bộ dạng ngớ ngẩn của tôi. Đã mất cái chân, tốn công nấu đãi, dọn dẹp, rửa bát… rồi còn phải trả thêm tiền nữa! Tôi đâu có mong mình trở thành trò cười cho thiên hạ.

 

Lũ choi choi đi hết rồi, tôi ngồi một mình trên ghế đá suy tư theo phong cách của những nhà hiền triết Á Đông: Nghĩ đến lúc trên thế gian này có món bún giò người, không biết viễn cảnh sẽ như thế nào nữa?...

 

Kỷ niệm lần suy tưởng về TỰ DO và NHÂN TÍNH.

 

 

Các bài liên quan