CHÁNH PHÁP LÀ THUỐC THẦN DIỆU CHỮA DỨT MỌI TÂM BỆNH CỦA CHÚNG SANH!

Thư viện Chánh Pháp / Tác phẩm mới / Nguyện Cầu

, Thứ Ba 01-01-2013

 

Thơ VŨ HOÀNG CHƯƠNG

 

 

        Nhà thơ say Vũ Hoàng Chương người Nam Định, sinh năm 1915 tại quê nhà, tử năm 1976 tại Thành phố Hồ Chí Minh. Ông là một nhà trí thức, một nhà thơ nặng tình với đời. Trong sự nặng tình, ông đã chọn phương thức “Say” để tiếp cận với trần gian này. Tức là ông “Say trong say”, bởi người đời đã thường say, say Sắc say Thanh say đủ thứ; còn ông cũng là một người đời, cũng đang say, lại mượn chất gây nghiện để say mọi thứ thêm nữa…

 

 

 

Vũ Hoàng Chương năm 24 tuổi

 

 

        Được đánh giá là một Thi bá Việt Nam thế kỷ XX, số lượng tác phẩm thi ca của Vũ Hoàng Chương không phải là ít, nhưng ở đây chúng tôi chỉ lưu ý bài thơ Nguyện Cầu có dư vị Thiền của ông. Mà cũng như thi hào Nguyễn Du hay các giới trí thức khác khi mới đến với Hệ tư tưởng Phật giáo, Vũ Hoàng Chương đã không thoát khỏi những ngộ nhận, những lẫn lộn, những hiểu biết chưa đúng với chân Phật pháp. Ban Biên Tập AND_ xin được trích đăng bài Nguyện Cầu của nhà thơ Vũ Hoàng Chương để mọi người tham khảo. Trong bài này, câu “Ta van cát bụi bên đường” quả thật là yếm thế tiêu cực, trong khi hàng Bồ-tát, hàng Phật tử chân chính sẽ yếm thế tích cực. Yếm thế là chán đời, chúng ta vì chán đời mà cố gắng làm cho cuộc đời này thêm tốt đẹp; cát bụi có gì phải chán sợ, cái đáng chán sợ là lòng người đó thôi! Xưa Sĩ-đạt-ta chán đời nên bỏ ngôi xuất gia, còn Vũ Hoàng Chương chán đời lại cứ hút chích tà tà, mong ngày trở lại ngôi cũ làm một ông tiên!…

 

 

 

Nguyện Cầu

 

Ta còn để lại gì không?

Kìa non đá lở, này sông cát bồi.

Lang thang từ độ luân hồi

U minh nẻo trước, xa xôi dặm về

Trông ra bến hoặc bờ mê

Nghìn thu nửa chớp, bốn bề một phương

Ta van cát bụi bên đường

Dù nhơ dù sạch đừng vương gót này.

Ðể ta tròn một kiếp say

Cao xanh liều một cánh tay níu trời.

Nói chi thua được với đời

Quản chi những tiếng ma cười đêm sâu.

Tâm hương đốt nén linh sầu

Nhớ quê dằng dặc, ta cầu đó thôi!

Ðêm nào ta trở về ngôi

Hồn thơ sẽ hết luân hồi thế gian.

Một phen đã nín cung đàn

Nghĩ chi còn mất hơi tàn thanh âm.

 

------------------------------------------------------

 

 

Các bài liên quan