NỐI TRUYỀN THÍCH-CA CHÁNH PHÁP, ĐẠO PHẬT KHẤT SĨ VIỆT NAM.

Đạo phật khất sĩ / Tư tưởng - Văn hóa / LỜI THẦY DẠY (Đức Thầy Giác An)

, Thứ Hai 2011-10-04

 

 

 

 

ĐỨC THẦY GIÁC AN (1901-1971)

 

 

LỜI THẦY DẠY

 

Đức Thầy GIÁC AN

Bài đã đăng Nội san Đuốc Sen số 05

 

 

Nay Thầy tỏ đôi điều cùng đồ đệ

Mượn bút nghiên Thầy chép để cho đời

Các con nên ghi nhớ với bao lời

Thầy cặn kẽ tỏ bày trên trang giấy. 

 

 

Lời Thầy đã chép ra thì không mấy

Nhưng bên trong các con hãy nghiệm suy

Nếu rõ rồi, các con mạnh tiến đi

Đừng thối chuyển trên đường tu uổng lắm.

 

 

Các con thấy biết bao người sa đắm

Vì không tu mãi luống bỏ cuộc đời

Nếu ngã rồi khó gượng lại con ôi!

Soi gương ấy các con tầm phương tránh.

 

 

Các con hỡi! Thầy hôm nay đang gánh

Việc nặng nề của Giáo hội tương lai

Quyết xả thân, Thầy nguyện gắng miệt mài

Tu, tu tiến đến thành công đắc quả.

 

 

Các con hỡi! Thầy nguyện thề cao cả

Thời kỳ này phải dũng mãnh đường tu

Thời kỳ này quyết vẹt phá mây mù

Đem đuốc huệ soi đường cho nhân thế.

 

 

Dù cực khổ cam go, Thầy đâu nệ

Dù tan xương thịt nát cũng không hề

Dù ai kia có mai mỉa khen chê

Dù nghiệp quả có đòi, đành phải chịu.

 

 

Tu đã quyết, nghiệp kia đừng bận bịu

Đừng than phiền đừng trách móc làm chi

Phải luôn luôn giữ hai chữ Từ Bi

Cho chúng khảo, mai này ta khỏi nợ…

 

 

Hễ đã tu thì ta đừng nên sợ

Mới đạt thành đạo quả ở ngày mai,

Vậy Thầy nay chép để lại một bài

Các con hãy ghi lòng mà vâng giữ.

 

 

Này con hỡi:

 

Xưa không tu, nợ chẳng có đòi

Nay tu, nợ cũ móc moi không chừa

Thôi thì ta phải trả cho vừa

Quyết lòng trả đủ, không lừa một ai.

 

 

Dầu kham khổ không nài hẹn chịu

Phải giữ tròn cái điệu làm con

Cầu trên Tam Bảo chứng lời

Dầu cho khổ cực để bồi nghĩa xưa.

 

 

Lòng cố gắng nay chừa tội lỗi

Tạo phước lành là mối dung thân

Trăm năm kết cuộc cũng gần

Ráng tu thì tới, chẳng cần gần xa.

 

 

Trong tâm ta Phật-đà sẵn có

Vậy không nên luống bỏ lúc nào

Nhưng tu phải biết phương mầu

Suy tầm chơn lý dồi trau tinh thần.

 

 

Đạo giải thoát khó cân cho tột

Trái nhiệm mầu khó lột vỏ ra

Rờ không thì khó biết mà

Nắm vào thì lại hoảng la kinh hồn.

 

 

Cũng như kẻ bôn chôn trèo núi

Yếu lực thần, bị đuối dừng chân

Nếu mà đầy đủ tinh thần

Thì leo lên nữa có phần quả cao.

 

 

Còn ai yếu, lao xao tâm rối

Bước đường đi lặn lội luống công

Thương ôi! Những kẻ lỡ dòng

Nẻo đường đã lạc, đạo hòng sao thông.

 

 

Phật, Tiên, Thánh vì lòng bác ái

Thương chúng sanh trong biển ái hà

Quyết nguyền sanh tử độ tha

Mười phương chư Phật đã ra cứu đời.

 

 

Thầy không nỡ bỏ trôi một tý

Cũng vì lòng hoan hỷ độ sanh,

Đêm trường vắng bặt lạnh tanh

Những điều bày tỏ lòng thành mát êm.

 

 

Thương tất cả trong nền Phật pháp

Ai là người giải thoát ra tay

Cứu nguy giải khổ hội này

Thương dùm nhân loại chìm đầy biển mê.

 

 

Phật xưa Ngài bỏ thê, bỏ thiếp

Nguyện cứu đời thoát kiếp ái hà

Không vì nhỏ hẹp bỏ qua

Chèo thuyền Bát-nhã Ngài ra vớt người.

 

 

Đời tội lỗi nên đời rối khổ

Đạo đưa đời đến chỗ yên vui

Đạo, đời hai nẻo tới lui

Để dìu sanh chúng thuận xuôi đường lành.

 

 

Xét tội lỗi kết thành, xưa tạo

Nên kiếp này quả báo trả vay

Nguyện xin cứu khổ hội này

Vì tâm bác ái, đọa đày thân ta…

 

 

Thương sanh chúng, lòng ta bao quản

Thầy dắt dìu phải ráng bước qua

Còn chi ngần ngại dần dà

Ham chi danh lợi cửa nhà xiềng gông?

 

 

Phật cũng muốn mà không xả kỷ

Bởi chấp tài nên bị lợi danh

Thác rồi phải chịu cam đành

Muôn đời đau khổ, cõi thanh khó về.

 

 

Xưa Phật dạy môn đồ đệ tử

Đường tu hành hạnh giữ, giới chuyên

Đạo lành con hãy chép biên

Ghi vào tâm trí tham thiền quán soi.

 

 

Phật xưa dạy không ngoài giới luật

Nay chúng ta phải thuộc nằm lòng

Luôn luôn giữ mãi vào trong

Chớ đừng bỏ luống khó hòng quả cao.

 

 

Muốn như Phật, sao hành khác Phật?

Cách hành trì bỏ mất theo xưa

Giới răn không giữ, nói bừa

“Tu hành tân tiến để đưa nhân loài”...

 

 

Tu bỏ giới, bảo ai quy hướng?

Tu mà còn tham sướng, ham vui

Thế nên Đạo mới chôn vùi

Vào trong hắc ám, ngậm ngùi lòng ta!

 

 

Đèn Chơn Lý nay đà rạng tỏ

Rọi chúng sanh đường ngõ khỏi lầm

Vượt ra đêm tối âm thầm

Tránh xa tội lỗi, sai lầm, vô minh.

 

 

Nay giác ngộ, chúng sanh thoát khổ

Ban Đạo lành khắp chỗ vui an

Cũng nhờ ánh sáng Đạo Vàng

Chiếu soi nhân loại thế gian hưởng nhờ.

 

 

Hỡi sanh chúng, chần chờ chi nữa

Thuyền vào bờ lần lựa sẽ bê

Rồi sao kịp chuyến trở về

Tây phương Cực Lạc không hề thối lui.

 

 

Ấy thật chỗ an vui vĩnh kiếp

Ấy thật quê xinh đẹp biết bao

Không còn cảnh khổ lao đao

Ta-bà giả tạm, biết sao nói cùng.

 

 

Thuyền Trí Huệ ta dùng đưa chúng

Trương buồm lên oai dũng hùng hào

Chèo thuyền vớt kẻ lao xao

Hụp trồi biển khổ đem vào bờ vui.

 

 

Không danh lợi, không mùi tục lụy

Không tước quyền, không nghĩ đến ta

Vì lòng bác ái vị tha

Không màng khổ cực để mà độ sanh.

 

 

Nay Thầy đã tâm thành vì Đạo

Nguyện vuông tròn rốt ráo Bồ-đề

Khuyên con mau khá tìm về

Chân tâm cảnh giới, mọi bề yên vui.

 

 

Các con hỡi, đây mùi đạo lý

Con nếm vào suy nghĩ mà coi

Xưa nay Thầy đã nếm rồi

Mùi thiền đã thấm Thầy ngồi mới yên.

 

 

Nghiệp khảo đảo không phiền, không trách

Nghiệp nó đòi mới sạch để tu

Gương Thầy con rán công phu

Để mà gội rửa lu bù nghiệp xưa.

 

 

Còn nghiệp mới nên chừa, nên tránh

Con tìm phương mà lánh cho xa

Đừng lòng hờ hững tạo ra

Rồi trong muôn kiếp đọa sa, lạc lầm.

 

 

Nay Thầy thấy thương tâm con lắm

Đem Đạo mầu nhuần thắm đến con

Ơn cao, nghĩa trọng không mòn

Lời lành con giữ cho tròn hôm nay.

 

 

Đường Cực Lạc con rày cố gắng

Nẻo nhiệm mầu nào đặng sánh bì

Các con nên giữ nhớ ghi

Những lời Thầy dạy đến khi đạo thành.

 

 

Và đem những lời lành khuyên chúng

Nhắc cho người hành đúng đạo chơn

Dù gian lao, dạ chẳng sờn

Đem điều đạo đức truyền ban nhân loài.

 

 

Việc bố thí con hay nhắc đến

Nào pháp, tài… phương tiện tùy nghi

Khuyên người giữ hạnh từ bi

Thương chung chủng loại không vì ngã, nhân.

 

 

Những điều ấy nên cần khuyên nhắc

Ai gìn xong cháu chắt Phật, Trời.

Bằng như những kẻ đổi dời

Không ngay, không thật, nói lời vọng ngôn

 

 

Những kẻ ấy tinh khôn, dối trá

Dầu cho con có khá khuyên răn

Họ đâu có chịu ăn năn

Thì là nghiệp quả, tội căn thêm chồng.

 

 

Nhưng con phải hết lòng bày tỏ

Nếu họ không nghĩ ngó đến con

Thì nên chú nguyện cho tròn

Cầu cho kiếp khác họ bòn phước công.

 

 

Này con hỡi, vì lòng thương chúng

Mới đem lời dạy đúng không sai

Ai thương, ai ghét hội này

Ai ngay, ai thật phước rày ghi công.

 

 

Sanh tử mãi trong vòng luyến ái

Bởi nợ trần ràng trói níu đeo

Bởi vì kiếp trước đã gieo

Nên nay phải trả, nó theo nó đòi.

 

 

Đó là luật luân hồi quả báo

Đó là điều chánh đạo không sai

Phật, Trời nào có vị ai

Gieo nhơn hái quả xưa nay lẽ thường.

 

 

Đây nẻo đạo là đường chơn chánh

Mà chúng sanh bỏ chánh theo tà

Không may hố sụp, hầm sa

Thì đời đau khổ khó mà an thân.

 

 

Nay nhân lúc tịnh tâm quán xét

Lấy bút nghiên dệt nét thơ lòng

Trao cho môn đệ tỏ thông

Trên đường tu Phật gắng công sưu tầm.

 

 

Để tránh những lỗi lầm sái quấy

Các con nên nắm lấy mối giềng

Khi nào trở lại bổn nguyên

Chơn tâm, thể tánh, tự nhiên đạo lành.

 

 

Nam-mô Bổn sư Thích-ca Mâu-ni Phật.

 

 

                                                     Viết xong tại Tịnh xá Ngọc Đà – Đà Lạt

                                                             29/02 năm Giáp Thìn (1964).

 

--------------------------------------------------------------

Các bài liên quan