NỐI TRUYỀN THÍCH-CA CHÁNH PHÁP, ĐẠO PHẬT KHẤT SĨ VIỆT NAM.

Đạo phật khất sĩ / Tấm lòng vàng / Chú lính chì Thiện Nhân

, Thứ Sáu 14-09-2012

 

Chú lính chì Thiện Nhân háo hức được đi học

 

Bình Minh

 

 

Vài ngày sau khai giảng, Thiện Nhân bắt đầu quen với thời gian biểu ở trường. Tan học, Nhân cùng anh Minh bé hẹn nhau ở bục chào cờ ngoài sân trường để khỏi lạc. Trong lúc đợi mẹ Mai Anh đến đón, cậu em út chạy nhảy, nô đùa cùng bạn bè. Thấy mẹ đứng ngoài cổng, Nhân chống nạng và lò cò thật nhanh ra chỗ mẹ.

 

Cậu bé hiếu động nên chị Mai Anh luôn phải để mắt, nhắc nhở khi dắt con qua đường. Trên đường đi, Nhân thường kể cho mẹ nghe câu chuyện học hành ở lớp, cả những người bạn cậu mới quen hay có... “cảm tình đặc biệt”.

 

Mẹ Mai Anh cho biết, cậu bé thường kể chuyện ở lớp lúc được mẹ đón. Ngày đầu đi học, Nhân bị các bạn trêu là “một chân”. Về nhà, cậu thắc mắc và được bà giảng giải rồi khuyên “Phải học giỏi hơn bạn hai chân”.

 

 

 

Nhân chở mẹ bằng xe đạp ngoài ngõ. Ảnh: Bình Minh.

 

 

Trong lớp 1E, Nhân được giao làm tổ trưởng quán xuyến các bạn ăn không làm vương vãi cơm và ngủ trưa đúng giờ. Nhân kể, bạn nữ ngồi cạnh viết chậm và bảo “Cậu đợi tớ với.”. Giờ ăn trưa, Nhân định ăn ba bát cơm nhưng “Con mới ăn đến bát thứ hai đã hết cơm.”.

 

Háo hức và lém lỉnh, Nhân vui vẻ chia sẻ về cậu bạn “khổng lồ” nhất lớp tên Minh và một bạn nam mà cậu gọi là “Không khí”.  – “Chúng cháu gọi bạn ấy là “Không khí” vì bạn ấy biết tàng hình. Còn bạn Minh to lớn nhưng hay bị bắt nạt.”, dứt lời, chú lính chì khoái chí cười vang.

 

Do gặp khó khăn khi đứng vệ sinh nên Nhân được đi tiểu nhờ phòng vệ sinh của giáo viên. Để em tự đi vệ sinh được, hai người anh đã kéo cậu ra góc phòng hướng dẫn để mẹ không nghe thấy. Và “chuyện của những người đàn ông” luôn được 3 cậu “bàn bạc kín”. Có lần, mẹ Mai Anh tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của “những người đàn ông” về “con chim xinh xinh” của Nhân khi cậu hỏi anh: “Anh Minh xem giúp em “con chim xinh xinh” đã mọc thêm được tí nào chưa?”.

 

Từ hôm khai giảng, sáng nào Nhân cũng háo hức mặc đồng phục áo trắng quần short như hai anh. Nhà thơ Bùi Kim Anh, bà ngoại bé Nhân kể, hôm đầu tiên mặc đồng phục để duyệt khai giảng lại đúng ngày hẹn gặp bác sĩ của Nhân. Thằng bé khóc òa vì mong mãi ngày được diện đồng phục lại không được mặc. Bà và mẹ phải dỗ “Bây giờ con cần gặp bác sĩ để có một “con chim xinh xinh” hoàn chỉnh trước đã!”.

 

 

 

Nhân thích nhất môn Toán và Mỹ thuật. Ảnh: Bình Minh.

 

 

Ở nhà, Nhân luôn thể hiện sự quan tâm chu đáo tới từng thành viên trong gia đình. Chị Mai Anh cho biết, buổi sáng Nhân dậy sớm hơn hai anh. Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, cậu bé lấy sẵn kem đánh răng cho anh rồi lò cò lên phòng mẹ. Nhân muốn được lên nằm với mẹ một lát trước khi đến lớp. Hôm nào thấy phòng chưa mở cửa, cậu bé đứng ngoài không dám vào vì sợ làm mất giấc ngủ của mẹ.

 

Nhân ngủ với tất cả mọi người trong nhà nhưng thường xuyên nhất là với anh Minh lớn. Hai anh em ngủ giường tầng nhưng lúc nào Nhân cũng xin leo lên tầng trên. Đến giờ học, chú lính chì ngồi ngay ngắn vào bàn cùng anh Minh bé. Trong khi anh làm bài tập về nhà, Nhân hì hụi “sáng tác nghệ thuật”. Đặt thước kẻ lên giấy, chú lính chì say sưa tạo những hình khối yêu thích. Cậu bé đã bảo: “Cháu thích nhất môn Toán và Mỹ thuật.”…

 

Có lần, Nhân bật mí với bà rằng sau này sẽ làm báo giống mẹ Mai Anh. Bà lo Nhân đi lại khó khăn nên khuyên cháu nên làm công việc về máy tính, ngồi một chỗ. Bà còn hứa sẽ mua ô-tô để Nhân đi lại dễ dàng nhưng cậu bé trấn an lại: “Bà đừng lo, cháu sẽ đi làm và tự mua ô-tô.”.

 

Yêu quý mẹ nên lúc nào Nhân cũng sợ mẹ “hết hơi”. Mẹ mệt, không nhắc nhở được những lúc Nhân nghịch ngợm nên hay dọa: “Mẹ hết hơi rồi không nói được nữa!”. Những lúc ấy, cậu lại lo lắng đến động viên mẹ và không dám nghịch nữa.

 

Trước khi tắm rửa để ăn tối, Nhân thường cùng anh dành thời gian cho những chú chuột hamster của mình. Ba anh em thích thú vuốt ve, ngắm nhìn và cho chuột ăn. Bình thường, mẹ Mai Anh giúp Nhân tắm nhưng chú lính chì thích được vùng vẫy cùng anh và luôn miệng hỏi “Khi nào con được tắm một mình?”...

 

 

 

Chú lính chì thích thú khoe bức vẽ với anh Minh bé. Ảnh: Bình Minh.

 

 

Nhớ lại những ngày phẫu thuật bên Italy hồi tháng 6, chị Mai Anh không khỏi xúc động khi nhắc tới con trai. Phẫu thuật xong, cậu bé đau đớn vì hết thuốc tê. Mỗi khi mở mắt tỉnh, Nhân lại tìm kiếm mẹ Mai Anh và yếu ớt dặn: “Sau này ai trêu con, mẹ mắng các bạn ấy nhé.”, hay “Lớn lên con sẽ chăm sóc mẹ.” rồi thiếp đi. Trong suốt thời gian phẫu thuật ở nước ngoài, Nhân luôn thể hiện sự can đảm và hiếm khi khóc. Có đêm đau quá, Nhân chỉ rên rỉ rất nhỏ và không gọi mẹ, “Vì con muốn mẹ được ngủ.”, chị Mai Anh xúc động kể.

 

Lúc mới phẫu thuật còn đau, Nhân được mẹ bế đi vệ sinh. Được mẹ ôm vào lòng, dù tư thế đó khiến cậu rất đau nhưng Nhân không dám nói vì thấy mẹ gầy yếu không thể bế mình kiểu khác được. Sau này mẹ Mai Anh mới biết điều đó khi Nhân tâm sự với một người thân khác khỏe mạnh hơn bế cậu.

 

Sau lần đi Italy, phần bụng của Nhân đã được đặt thêm ba túi nước. Trước khi có được “con chim xinh xinh”, chú lính chì sẽ còn phải trải qua nhiều lần phẫu thuật nữa.

 

Đến khi biết đọc chữ, Nhân sẽ tự đọc những bài báo viết về mình. Chị Mai Anh và gia đình muốn để Nhân biết được sự thật một cách tự nhiên, không giấu giếm. Ai cũng muốn chú lính chì có tuổi thơ vui vẻ, hồn nhiên và nhận thấy mình không khác biệt so với những đứa trẻ khác.

 

Nhắc đến mẹ đẻ của Nhân, bà ngoại Kim Anh bảo rằng: Gia đình không trách người phụ nữ ấy bởi có thể vì một lý do nào đó nên cô mới buộc phải bỏ con. Cùng là phụ nữ nên bà hiểu nỗi đau của người mẹ ấy. Bây giờ dù ở phương trời nào, mẹ ruột của Nhân chắc vẫn đang dõi theo tin tức của con và yên tâm rằng chú lính chì sẽ được lớn lên trong tình yêu thương, chăm sóc của gia đình chị Mai Anh cùng những người quan tâm, yêu mến em!...

 

KS. Minh Bình cập nhật

Nguồn: VnEpress.net, ngày 13/9/2012

 

 

 

AND_:

 

Ngày 15/7/2006, người ta tìm thấy một bé trai bị bỏ rơi trong vườn nhà ông Hồ Lân tại thôn 3, xã Tam Thạnh, huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam với tình trạng thân lấm máu, bị kiến và con vật nào đó nhấm mất một chân phải và bộ phận sinh dục. Sau khi phát hiện đứa bé, mọi người đã đưa cháu vào Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam cấp cứu. Không khó để công an tìm ra người mẹ của bé, rồi cháu trở về với ông bà ngoại, được tên là Hồ Thiện Nhân… Đến năm 2008, cháu may mắn trở thành con nuôi trong gia đình chị Trần Mai Anh ở Hà Nội. Và ngày hôm nay, Thiện Nhân đã có thể bước đi bằng chiếc chân giả. Một điều kỳ diệu hơn, bộ phận sinh dục của Thiện Nhân đã được tái tạo thành công như một phép nhiệm mầu của cuộc sống! Hãy xem...

 

 

 

------- Thiennhan.iNfO -------

 

 

 

 

Các bài liên quan